Video Information
Những bông hoa giấy rực hồng làm tôi cồn cào nhớ Hội An.
Khoảng nắng lốm đốm buổi trưa vắng người lại qua, những ngôi nhà im lìm vang khe khẽ vài bản nhạc không lời. Phố rất yên và những ngõ nhỏ với tường thấp mọc lốm đốm hoa dại. Thực tại thật nhạt nhòa khi đem ra so sánh với những hồi tưởng đó. Vào những ngày hè của nhiều năm trước, tôi hay trốn ngủ trưa, thơ thẩn mò lên sân thượng, lễ mễ tha chiếc ghế đẩu và tập giấy màu ra ngồi dưới giàn su su (mà lúc nào tôi cũng mong đó là giàn hoa), gấp những thứ buồn cười rồi đem soi dưới nắng, con mèo vàng mập mạp nằm ngủ yên bên cạnh, bóng lá rung rung lấp lóa trên lưng.
Có những điều cứ như chẳng bao giờ qua, chỉ có tôi là cứ lớn lên, lớn mãi, những ký ức cứ mờ dần hoặc lẫn vào bao nhiêu bụi bặm hàng ngày. Rồi đến một lúc nào đấy, vào một ngày không hiểu sao lại chán chường và mỏi mệt, khi ngồi lặng lẽ cạnh cửa sổ nhìn ra giàn hoa giấy mướt xanh, phía đối diện là ngôi nhà cũ với ban công có con tiện xi măng rêu mốc, tôi lại thấy hình ảnh mình bé nhỏ lũn cũn nghịch chơi giữa trưa hè. Lúc ấy, mọi điều đang qua trở nên nhẹ bỗng và không còn quan trọng nữa, tất cả chỉ như những gợn gió mang mùi đất thoảng qua tay.
Rồi đến một lúc nào đó, tôi bỗng thấy mình lạc lõng giữa hiện thực, thấy muốn bỏ hết cả công việc, sách vở, muốn buông mình vào lặng im và lãng quên cả bản thân, khi đứng ở ban công và nhìn những mảng hoa sưa nở trắng lác đác phía dưới, tôi lại thấy hình ảnh mình lăn lê trên những bậc cầu thang lát đá, tô tô vẽ vẽ những bức tranh trong tiếng nô đùa của trẻ con hàng xóm vọng lại từ bên ngoài, tôi lại thấy những vòng xoáy cầu thang sáng ánh mặt trời và chiếc lồng hoàng yến treo lơ lửng, thấy tiếng cười của mình buông vào thinh lặng rất nhạt nhòa. Quá khứ dường như không bao giờ trôi qua, khi tôi lãng quên nó, tôi thấy mình bơ vơ và lạc đường giữa bao nhiêu ồn ào của cuộc đời, khi tôi nhớ nó, tôi thấy một nỗi cô đơn rất nhẹ thoảng qua như mùi tháng tư có loa kèn trắng.
Lộc vừng đã đổ hết lá vàng, giờ xanh um lên, quấn vào cả những cơn gió mang mùi mùa hè bắt đầu len lỏi qua cửa sổ. Đã nhiều năm rồi tôi không còn để ý, mùa hè lúc nào cũng là nóng bức và chộn rộn, là gay gắt nắng và cáu bẳn. Và tới giờ, khi tôi 22 tuổi, tôi lại băn khoăn liệu mình đã đủ lớn để sống lại những mùa hè cũ kỹ, đã làm việc đủ để tạm nghỉ, cuống cuồng đủ để chậm lại hay chưa. Dù làm nhiều việc có ích đến đâu, thực tại vẫn là vô nghĩa khi tôi quên những điều đã qua, giống như một cô bé không biết đọc truyện cổ, mọi thứ bỗng trở nên trống rỗng lúc nào không hay biết.
Có những cảm xúc chẳng thể nào gọi thành tên được, cũng như có những lúc tôi không biết mình đang muốn điều gì, là một sự nghỉ ngơi hay thêm thật nhiều công việc. Có những khoảng chơi vơi như thế, những khoảng thời gian mà tôi nghe rõ cả tiếng gió trên cao, tiếng lá cây rung khẽ và những đối thoại của con người – những âm thanh đã luôn bình thản trượt qua mình mà không để lại một gợn gì dù là rất nhỏ. Có những buổi chiều, tôi đứng ở ban công nhìn sang bức tường ngôi nhà gần đó, khi trời còn chưa tối hẳn, nền trời xanh sẫm như màu mực loãng hồi bé tôi hay nghịch. Bầu trời giờ hẹp quá, không còn những bóng đen sải rộng vụt qua của những con chim, và mênh mông hoàng hôn, không còn chân trời.
Thành phố đông, con người cũng đông, và họ quên, tôi cũng quên hầu hết, giờ chẳng có chuyện tôi ngồi trên nóc bể nước xi măng, lăn lê bò toài dưới cái ô rộng và lấy phấn tô đi tô lại viền của bóng ô đổ xuống. Tôi không còn thời gian cho những việc đó, cũng như chẳng ai còn thời gian để quan tâm bầu trời rộng hay hẹp, buổi đêm có sao hay không, hoàng hôn đã xuống từ bao giờ, hay ngắm những con chim bay về tổ khi nền trời đang dần sẫm đi thật nhanh. Tôi không biết liệu có phải mình chưa đủ già để nhìn lại những điều bình thường đó, chỉ biết rằng những điều ấy giữ tôi bình yên, kéo tôi khỏi những chán chường, dù nó cũng làm tôi muốn buông bỏ mọi điều hiện tại.
Nhưng rồi nhiều năm sau, thực tại bây giờ cũng sẽ thành hồi tưởng, chắc rằng như thế.
Quá khứ đầy kỷ niệm và tương lai giống như một điều xa lạ. Có những lúc tất cả những gì tôi thấy cần chỉ là một giấc ngủ ngắn thật sâu.
0 Comment